Chiều trên sân bay – Hành trình lặng lẽ của người thợ sửa máy
Chiều nay, nắng nhạt dần sau những dãy nhà cao tầng của sân bay Hòa Lạc, tôi có mặt tại Trung đoàn Không quân 916 – nơi không chỉ là một đơn vị quân đội, mà còn là điểm tựa thầm lặng cho vùng trời Tổ quốc. Được gọi đến để sửa điều hòa và máy giặt cho các anh – những người lính đang ngày đêm huấn luyện và sẵn sàng chiến đấu – tôi không khỏi mang theo một cảm giác đặc biệt, pha lẫn giữa tự hào và trách nhiệm.
Cổng doanh trại mở ra, đón tôi là những bước chân dứt khoát, những cái gật đầu nhanh gọn, và ánh mắt bình thản nhưng đầy bản lĩnh của người lính. Không hoa mỹ, không màu mè, nơi đây là thế giới của kỷ luật, của nghiêm trang – và cả của sự cần mẫn trong những điều nhỏ bé nhất.
Chiếc điều hòa ở phòng họp trung tâm bị lỗi mạch, còn máy giặt trong khu sinh hoạt hỏng ống xả nước. Những việc tưởng chừng đơn giản ấy, nhưng với tôi, đó là nhiệm vụ cần được hoàn thành gọn gàng, sạch sẽ – bởi tôi hiểu, mỗi thiết bị nhỏ trong doanh trại đều góp phần đảm bảo đời sống thường ngày của người lính được chu toàn.
Trong lúc làm, tôi tranh thủ ngẩng lên nhìn quanh: bầu trời phía xa vẫn trong vắt, thấp thoáng vài chiếc máy bay huấn luyện cất cánh – mạnh mẽ và hiên ngang như chính tinh thần của những con người đang sống, học tập, rèn luyện nơi đây. Tôi thấy mình nhỏ bé giữa một tập thể lớn lao, nhưng cũng hãnh diện vì góp một phần công sức, dù là rất nhỏ, vào sự vận hành bình yên nơi hậu phương của bầu trời.
Khi hoàn tất công việc, anh lính trẻ bắt tay tôi và cười:
– Cảm ơn anh nhé! Nhờ có anh mà tối nay bọn em không phải giặt tay nữa!
Tôi chỉ cười, siết chặt tay anh, rồi lặng lẽ thu dọn đồ nghề. Một buổi chiều khép lại, không ồn ào, không ánh hào quang – nhưng đọng lại trong tôi là sự ấm áp khó quên: được đứng trong sân doanh trại, làm việc cho những người lính đang bảo vệ bầu trời này, đó là một vinh dự.